Ảnh internet
Tôi không phải là một kẻ nghiện cà phê. Sành cà phê lại càng không. Nhưng tôi lại là một tín đồ điên cuồng của… mùi cà phê.
Với tôi, khi thưởng thức một món ăn, mùi hương vẫn là quan trọng nhất và đầu tiên. Chính cái mùi hương đó phải tấn công vào khứu giác, rồi sau đó len lõi khắp tâm trí và kích thích cảm giác thèm ăn của một người. Đôi khi, chỉ cần ngửi mùi một món ăn nào đó, cũng đủ cảm nhận được món đó ngon dở thế nào.
Cà phê cũng vậy. Cà phê ngon là phải dậy mùi và nồng nàn. Cái nồng nàn của cà phê phải ấn chứa được trong đó sự mạnh mẽ của một loại thức uống đặc biệt, phải quyến rũ được người cảm nhận nó, và hơn hết phải kích thích được họ “thèm muốn” ngay tức thì. Cà phê là nên như thế và phải như thế.
Tôi thích mùi cà phê bay khắp phòng mình vào buổi sáng. Khi đó, cơn ngáy ngủ vẫn còn đang chiếm giữ thân xác thì mùi cà phê như là kẻ “cứu rỗi tâm hồn còn đầy mộng mị”. Nó nhẹ nhàng đánh thức tâm trí và khơi dậy niềm cảm hứng cho ngày mới. Nó mạnh mẽ và quyết đoán khiến cơ thể chuyển từ trạng thái nghỉ ngơi sang hoạt động. Nó tạo ra một nguồn năng lượng tràn đầy cho ngày mới.
Mỗi sáng, chỉ cần nhìn người mình thương quyện trong mùi cà phê nồng nàn và say đắm, như thế đã quá đủ để bắt đầu một ngày mới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét