Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

A Simple Life (Dì Đào) – Đơn giản nhưng đầy tính nhân văn

Cảm xúc luôn bắt nguồn từ những thứ đơn giản và chân thật nhất. Ảnh internet

Giữa thời kì điện ảnh Hồng Kông gần như bế tắc khi không tìm được một chủ đề mới để khai thác thì dì bộ phim A simple life (tựa tiếng Việt là dì Đào) lại xuất hiện như một luồng gió mới, mang lại nhiều cảm hứng cho người làm phim lẫn người xem.

Đúng như tên gọi, bộ phim nói về cuộc đời rất đơn giản của hai con người là Roger và dì Đào, người giúp việc lâu năm của gia đình cậu ta. Có thể nói, phim chỉ có hai bối cảnh chính là căn chung cư và viện dưỡng lão. Mạch phim cũng chỉ tới lui giữa hai nơi đó và hai nhân vật đó. 

Nhưng đằng sau sự đơn giản đó lại là sự chuyển biến nội tâm rất sâu sắc của nhân vật. Thời gian đâu, cả hai nấy sống cuộc sống của riêng mình dưới cùng một mái nhà. Dì đào có nhiệm vụ đi chợ và nấu nướng cho Roger. Roger thì ngày đi làm và nhận sự chăm sóc của dì Đào như một điều hiển nhiên.

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Cơm rang tóp mỡ - Món ăn của một thời tuổi thơ

Tóp mỡ mà rang với cơm thì ngon thôi rồi. Ảnh internet

Giờ ở Sài Gòn, kiếm món cơm rang không khó, thậm chí còn có rất nhiều loại, như cơm rang cá mặn, cơm rang tỏi, cơm rang hải sản... Toàn món “bén” để ăn và nhậu. Tuy vậy, sẽ chẳng bao giờ tìm được món cơm rang tóp mỡ đậm đà hương vị của suốt một thời tuổi thơ gian khó.

Hồi đó nhà hắn nghèo lắm, chỉ toàn ăn cơm nguội. Bà thấy tội đứa cháu quá nên đem cơm chiên lên cùng với ít tóp mỡ, tỏi và xì dầu. Thế là món ăn hàng ngày quen thuộc bỗng chốc trở thành “đặc sản” với mùi thơm lừng ngào ngạt.

Món cơm này của bà được chế biến khá công phu. Đầu tiên, cơm nguội phải bóp ra thật tơi để khi rang không bị dính lại với nhau. Sau đó, bắt chảo lên cho mỡ và tỏi cùng tóp mỡ vào phi lên cho dậy mùi thơm. Chảo nóng, cho cơm vào đánh xèo một tiếng đầy kích thích bao tử. Công đoạn quan trọng nhất vẫn là nêm nếm gia vị và đảo cho đều tay để gia vị thấm đều vào những hột cơm. Để cơm có màu, bà hắn còn cho cả vào đấy một ít xì dầu, để cơm thơm và có màu cánh gián đậm rất… bắt mắt.

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2015

Campuchia – Chuyến hành xác đầy thú vị

Mỗi chuyến đi là một hành trình khám phá bản thân và thế giới. Ảnh internet

Chỉ vì một cái sì-ta-tút của thằng bạn mà bất chấp tất cả xách ba lô lên và đi Campuchia. Chuyến hành trình 3 ngày 3 đêm này đúng nghĩa là “hành xác” nhưng mang lại nhiều trải nghiệm thú vị. Sở dĩ gọi như thế bởi vì, cả chuyến hành trình chủ yếu vẫn là đi bộ, ngủ trên xe và nghỉ nhờ nhà người quen.

Chưa bao giờ đi bộ nhiều như thế, nhất là giữa trời trưa nắng nóng. Mỗi thằng một cái ba lô cứ thế đi lang thang khắp các con phố của Phom Pênh. Cũng may, cái nắng nóng như thêu như đốt giữa đất trời thủ đô không khiến hắn và bạn đồng hành gục ngã. Tự dưng, lại thầm cảm ơn những ngày tập thể dục mỗi ngày để có thể “dai sức” đến thế.

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

Sài Gòn những ngày vắng tanh

Ảnh internet

Những ngày này, Sài Gòn vắng tanh. Chạy xe trên phố mà cứ ngỡ như đang đi giữa một nơi nào đó, rất khác lạ. Sài Gòn những ngày lễ, mọi ồn ào náo nhiệt dường như không còn nữa. Thay vào đó, là sự yên tĩnh của những con đường, sự lặng lẽ của những dãy phố. Và lòng người cũng tự cho phép mình rời khỏi bon chen mà tận hưởng những ngày thảnh thơi.

Vẫn thích Sài Gòn của những-ngày-ít-người như thế này. Một mình, một xe, một con đường. Cứ thế, vô tư mà chạy, không lo lắng về kẹt xe, không bực mình vì những tiếng còi inh ỏi. Người đến rồi tạm rời đi, Sài Gòn trở về với cái vốn có của mình: thanh bình và lặng lẽ.

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

“Rang tôm” (Brainstorm)

"Rang tôm" là một trong những công việc nhiều thú vị. Ảnh internet

“Rang tôm” là công việc thường xuyên của những người làm quảng cáo và đó là điều chưa bao giờ dễ dàng, thậm chí, chẳng bao giờ bình yên.

Bất cứ một ai đã từng trải qua công việc này sẽ hiểu “rang tôm” là một trong những bước quan trọng nhất. Nó quyết định phần nào đến sự thành bại của cả một chiến dịch. Thường thì, sau khi nhận được yêu cầu từ khách hàng, mọi người sẽ cùng “rang tôm” để tìm cho ra những ý tưởng hay ho nhất. 

Lý thuyết là vậy nhưng từ đó đến thực tiễn thì lắt léo hơn nhiều. Khi “rang tôm” những người có liên quan sẽ được “lùa” vào một phòng để nói cho hết các ý tưởng của mình. Người thì muốn vầy, người thì muốn thế nọ, người thì muốn đủ thứ abc khác. Và tất nhiên, khi bất đồng quan điểm sẽ cãi nhau. Cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, chủ yếu cũng chỉ để bảo vệ cái ý tưởng tự mình cho là sẽ “đi vào lịch sử”.

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Rock bất tận

Ảnh internet

Người lạ gặp anh đều bảo anh hiền lành, ngoan ngoãn, là trai ngoan đúng chất. Còn những người bạn quen anh thì lại cười ồ lên rằng, hắn là trai ngoan sau nhưng sau những lúc hư hỏng thôi. 

Đúng vậy, anh chưa bao giờ thừa nhận mình ngoan, cũng như chưa bao giờ nói mình là hư hỏng. Chỉ là anh có chút máu nổi loạn trong người và chỉ cần gặp những giai điệu mạnh, dồn dập của Forever and One, của The Unforgiven, Save My Life, You Make Me Feel hay những lúc “gào thét như thằng điên” của Bức Tường, Microway, Thủy Triều Đỏ, Ngũ Cung, UnlimiteD… là con người hiền lành của anh bỗng biến mất. Thay vào đó là một con người hoàn toàn khác, nổi loạn và bất cần đời. Anh chỉ cần giai điệu, nghe giai điệu và thăng hoa cùng những nốt nhạc như đập vào tai người nghe, gào thét vào người thưởng thức cùng những động tác uốn éo lắc lư điên cuồng. Anh như người say thuốc, thuốc ở đây không là thuốc phiện mà là âm nhạc, là giai điệu, là những ca từ mang hơi thở của cuộc sống. 

Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2015

Nhà là nơi để quay về

Nhà là nơi để quay về và nuôi dưỡng những yêu thương. Ảnh internet

Sau 3 ngày lang bạt nơi xứ bạn thì cũng xách đít về nhà. Về không phải chỉ để báo cáo con vẫn còn sống và… mụp lắm mà về để hun đúc lại những yêu thương và động lực để tiếp tục hành trình phía trước.

Nhà luôn là vậy, chẳng bao giờ quan tâm nhiều đến cuộc sống của nhau. Mỗi người có một lý tưởng riêng và bạn sống vì điều đó. Nên, nhà không cần can thiệp vào đời sống và lựa chọn riêng của bản thân mỗi người. Hắn cũng vậy. Thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi miễn phải giữ được an toàn và không rơi vào những cạm bẫy của xã hội. Nhà luôn làm tốt vai trò của mình là nơi bình yên nhất để hắn quay về, hoặc sau mỗi lần vấp ngã có chỗ để “dưỡng thương”.

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

Mùi hương


Mỗi người đều có mùi hương của riêng mình. Ảnh internet

Mùi hương luôn có một ma lực rất lớn đối với hắn, thậm chí, có đôi lần hắn ngẩn ngơ hoặc đuổi theo một người trên phố chỉ vì… mùi hương.

Mùi hương, quả thật, là một trong những dấu hiệu đặc trưng của một người. Nó có thể giúp người ta nhận ra họ giữa đám đông, hoặc có thể quyến rũ, kích thích người cũng chỉ vì cái mùi đặc trưng toát ra từ cơ thể đó.

Hắn nói vậy, có lẽ nhiều người sẽ phản bác ngay, bởi có nhiều người sẽ có mùi hương giống nhau. Ví như, họ cùng giới tính và dùng cùng dầu gội, dầu xả,… Đồng ý, nhưng nói thật nhé, hắn vẫn cho rằng mỗi người dù có dùng chung gì đi chăng nữa thì mùi hương vẫn có nét phảng phất của riêng mình. Nó xuất phát từ cơ địa mỗi người nhưng hơn hết là chính từ phong thái của bạn. Chính điều này nó kích thích giới tính mạnh mẽ nhất trong mỗi người.

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

KFC – Người tình đầu tiên

KFC - Người tình khách hàng đầu tiên của hắn. Ảnh internet

Nếu mỗi một khách hàng được ví là “người tình” thì KFC có lẽ là người tình đầu tiên và sâu nặng nhất với hắn. Cũng chính nhãn hàng này, hắn bước vào con đường của một copywriter-có-thể-sẽ-chuyên-nghiệp. 

Thật vậy, lúc bắt đầu “đón nhận nhau”, giữa hắn và KFC chẳng ai biết ai, thậm chí lúc đó hắn còn chưa một lần ăn KFC. Nhưng sau đó thì, tình cảm đã níu kéo cả hai đến gần nhau và hắn càng ngày càng… béo lên vì ăn thức ăn chứa nhiều calories như thế này. Nhưng chuyện đó, hãy để vào một vấn đề khác, vấn đề hắn muốn nói là, với người tình này, hắn đã được “bóc tem” nhiều hình thức của quảng cáo khác nhau trong suốt thời gian làm nghề của mình.

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

Sáng tạo là gì?

Sáng tạo là cách thể hiện bản thân theo cách của riêng bạn. Ảnh internet

Sáng tạo là điều bất cứ người nào, nhất là làm trong lĩnh vực quảng cáo như hắn, bắt buộc phải có. Nhưng sáng tạo, cuối cùng là gì? Là một thứ gì đó cao siêu, nằm ngoài tầm với của mọi người hay đơn giản chỉ là một thứ rất tầm thường đánh đúng vào sở khoái của riêng mỗi người?

Sáng tạo, mỗi người sẽ có một cách nghĩ và làm khác nhau. Nhưng nhìn chung, sáng tạo vẫn là phải tạo ra một cái gì đó mới, có thể chưa ai làm hoặc một cái cũ đã có người khác làm rồi nhưng không hiệu, để mang lại giá trị gì đó cho đối tượng nào đó. 

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

Deadline – Nỗi ám ảnh không của riêng ai

Ảnh internet

Đi làm đã bị dí dealine rồi. Giờ đi học tiếp tục ngập mặt trong đống bài tập 300 chữ mỗi ngày. Thân một cổ hai dealine chỉ muốn chạy dài.

Dù sao, công việc thì vẫn phải làm, không làm không có lương, không có lương thì đói. Cái gì chịu được chứ đói thì không. Nên vẫn phải chạy dealine mỗi ngày, nhất là những ngày cận lễ như thế này. Việc làm gấp đôi để lễ có thể thảnh thơi.

Còn đi học, tốn học phí, tất nhiên rồi, nên bỏ thì tiếc tiền mồ hôi và công sức kiếm được, mà quan trọng, muốn bản thân khá hơn, viết lách ổn hơn, có hồn hơn và “đa nhân cách” hơn. Vậy nên, càng không thể bỏ bê được. Thế là vẫn phải chạy, chạy gấp đôi cho kịp cả hai.

Than vãn cho vui vậy thôi, chứ deadline thật ra là điều nên có và rất cần có của mỗi người. Với mỗi công việc, kế hoạch, cần vạch ra cho mình những deadline nhất định và cố gắng gò bản thân vào đó. Một khi bản thân đã vào “khuôn”, bạn sẽ phải cố gắng bằng mọi giá để hoàn thành nó, từ đó, bạn sẽ hoàn thành được kế hoạc và mục tiêu của mình đã đặt ra.

Nhưng dù sao, chạy dealine chẳng vui tẹo nào!!!

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Phân biệt Chuyện và Truyện

Chuyện và Truyện tưởng chừng như là có ý nghĩa giống nhau nhưng thật ra cả hai từ này đều có ý nghĩa khác nhau và cách dùng khác nhau.

Chuyện thường là những câu chuyện không đầu không đuôi hoặc có những chi tiết không liên kết chặt chẽ với nhau. Nó thường liên quan đến người nói và người nghe như hình thức kể lại một vấn đề gì đó theo ngẫu hứng, không cần phải sắp xếp trước các tình tiết theo trật tự nhất định Ngoài ra, chuyện thiên về yếu nghe – nói và mang nghĩa bình dân, đại chúng hơn. Ví dụ: Kể chuyện, nói chuyện, buôn chuyện.

Còn truyện là một câu chuyện nhưng có mở đầu, có kết thúc, các tình tiết được liên kết với nhau một cách chặt chẽ, logic và hỗ trợ cho nhau để truyền đạt được nội dung của người “kể”. Truyện thường thiên về đọc-viết và mang yếu tố hàn lâm nhiều hơn. Ví dụ: Viết truyện, đọc truyện.

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Đô Rê Mon – Kí ức của một thời tuổi thơ

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Bữa nay đi học được xem 1 tập Đô Rê mon trọn vẹn hẳn hoi nhé. Kể ra, cũng lâu rồi không đọc/xem lại mấy nhân vật gắn liền với một thời kí ức tuổi thơ này.

Nhớ hồi còn nhỏ, nhỏ lắm, xíu xiu à, đã biết đến chú mèo máy dễ thương tốt bụng này rồi. Lúc đó, nhà không có điều kiện nên cũng chẳng mua được nhiều tập để đọc. Thường thì mỗi lần đi tỉnh, bố mua cho vài cuốn về mà “nhâm nhi”. Còn không phải đi năn nỉ ỉ ôi tụi bạn để được cho mượn đọc ké. Mỗi lần mượn được là đọc ngấu nghiến, thậm chí còn vừa đi vừa đọc hoặc ngồi ngoài đường mà… đọc luôn.

Sau này lớn lên chút, cũng để dành xiền mà mua đọc, không mượn nữa, ngược lại, còn đi cho mấy đứa gần nhà thuê. Tiền thuê thì không bao nhiêu mà truyện thì bị mất, bị rách bị hư nên xót của quá không thèm cho mượn nữa. Cứ để đấy, lâu lâu lại lôi ra đọc.

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Giữ thói quen 300 chữ mỗi ngày

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Bài tập dài hạn thầy yêu cầu khi bắt đầu khóa học: Phải viết 300 chữ mỗi ngày. Thật ra, 300 chữ mỗi ngày không khó, cái khó là vẫn phải kiên trì để đều đặn thực hiện cho được điều này trong suốt 2 tháng và nhiều tháng sau đó nữa.

Gì chứ viết thì cũng đã viết từ rất lâu rồi, hồi năm nhất đại học. Khi đó, cái thời hoàng kim của Blog 360 nên cũng bắt chước thiên hạ lập và viết. Cũng viết thường lắm, ngày vài bài hoặc vài ngày một bài. Ghi lại mọi cảm xúc của cuộc sống, từ việc học cho đến những mối quan hệ bạn bè trong ktx, cho đến những thứ nhìn thấy xung quanh. Chữ nghĩa phản ánh mọi thứ hắn nhìn và cảm nhận được.

Sau này đi làm rồi vẫn viết, nhưng không còn thường xuyên nữa. Có giai đoạn bỏ rất lâu. Sau đó viết lại. Rồi lại bỏ. Rồi lại viết. Cứ thế, đan xen nhau. 

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

Tôi nói gì về tôi?


Tự giới thiệu về bạn đi, câu nói thường khiến tôi bối rối nhất khi được ai đó hỏi. Nói về mình, biết nói gì bây giờ?

Tôi vẫn nhớ năm đầu tiên của đại học, khi bắt đầu tạo cho mình một trang blog để viết, để “chửi bới”, để “lảm nhảm”, để tất tần tật mọi thứ trong cuộc sống, tôi đã ghi giới thiệu về mình như sau: “ham ăn, ham ngủ, ham chơi”. Giờ nghĩ lại vẫn thấy “chuẩn không cần chỉnh”.

28 tuổi, tôi vẫn chưa giải cứu được thế giới, vẫn chưa mang lại hòa bình cho nhân loại. Nhưng bù lại, tôi vẫn siêng ngủ, chăm chỉ ăn và mải miết đi chơi cho đã với nhu cầu và mong muốn của mình. Với tôi, đơn giản, chỉ cần sống và làm điều mình thích là ổn rồi, không cần lo lắng nhiều. Sẵn nói thêm, tôi cũng thích đi du lịch, thích xem phim, thích ngủ và thích ăn nữa, đặc biệt có thể nấu được cho mình một bữa ăn với đầy đủ các món: cơm, canh, xào, mặn. À, thêm vài món nhậu nữa nhé. 

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Lại được đi học

Ảnh minh họa: internet

Ngày đầu tiên đi học, cái cảm giác được ngồi trong lớp, gặp thầy cô bạn bè thật là nhẹ nhàng biết bao. Dường như bao nhiêu áp lực của công việc, bao nhiêu mệt mỏi của cuộc sống đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn ở đây, hắn với ước mơ một thời của mình.

Từng rất thích đi học và muốn học lên nữa. Nhưng khi ra trường rồi mọi thứ lại không cho phép. Vì nhiều thứ. Nhưng có lẽ, vẫn là không có quyết tâm, không có quá nhiều động lực để có thể vượt qua lý-do-của-sự-lười-biếng. Giờ thì cũng đi học, khóa ngắn thôi, cảm xúc vẫn hân hoan và hồi hộp như ngày đầu tiên bỡ ngỡ ở làng đại học Thủ Đức.

Bạn học, toàn những người xa lạ. Sinh viên cũng có, đi làm cũng có, nói chung, vẫn “hỗn hợp” như cái hồi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Cũng chẳng sao, học dăm ba bữa rồi sẽ quen thôi. Cũng như hồi xưa, chả biết ai vậy mà cũng đồng hành qua 4 năm đại học và tới tận bây giờ, cũng gần 10 năm rồi còn gì.

Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Copywriter – Đường còn dài, còn dài

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Chỉ là một kẻ lỡ bước vào con đường quảng cáo, nói là yêu thì chưa hẳn mà nói là ghét thì cũng không. Có thể là cái nợ, nợ với chữ nghĩa và ý tưởng.

Vẫn nhớ cái hồi mới ra trường, công ty đầu tiên phỏng vấn là một công ty quảng cáo. Và bài test thử việc đầu tiên cũng là quảng cáo: đặt tên và slogan cho một sản phẩm nước trái cây mới ra với các đặt tính acb sau và viết 1 TVC 30 giây cho sản phẩm đó. Lần đó tự tin lắm nhưng gởi bài test xong thì bặt vô âm tín.

Còn giờ thì, sau khi đi vòng quanh mấy cái nghề cũng bắt đầu “dính” vào em nó, một copywriter-sẽ-chuyên-nghiệp. Hơn 1 năm với vai trò của một copy cũng đã trải qua khá nhiều thứ và kỉ niệm. Hắn biết thế nào là brief, là proposal. Đi liền với nó là những lần chạy trối chết hoặc thức tới thật khuya để làm cho kịp. Cũng nhờ nó, hắn biết thế nào là facebook plan, forum seeding, banner, Google Ads, Facebook Ads, Microsite, Brochure… tất tần tật những thứ công ty đang làm.