Ảnh minh họa: internet
Ngày đầu tiên đi học, cái cảm giác được ngồi trong lớp, gặp thầy cô bạn bè thật là nhẹ nhàng biết bao. Dường như bao nhiêu áp lực của công việc, bao nhiêu mệt mỏi của cuộc sống đã hoàn toàn biến mất. Chỉ còn ở đây, hắn với ước mơ một thời của mình.
Từng rất thích đi học và muốn học lên nữa. Nhưng khi ra trường rồi mọi thứ lại không cho phép. Vì nhiều thứ. Nhưng có lẽ, vẫn là không có quyết tâm, không có quá nhiều động lực để có thể vượt qua lý-do-của-sự-lười-biếng. Giờ thì cũng đi học, khóa ngắn thôi, cảm xúc vẫn hân hoan và hồi hộp như ngày đầu tiên bỡ ngỡ ở làng đại học Thủ Đức.
Bạn học, toàn những người xa lạ. Sinh viên cũng có, đi làm cũng có, nói chung, vẫn “hỗn hợp” như cái hồi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Cũng chẳng sao, học dăm ba bữa rồi sẽ quen thôi. Cũng như hồi xưa, chả biết ai vậy mà cũng đồng hành qua 4 năm đại học và tới tận bây giờ, cũng gần 10 năm rồi còn gì.
Anh thầy thì cũng không đến nỗi quá hụt hẫng lắm. Vì cũng biết trước rồi, trên facebook, qua cách viết đã mường tượng ra con người (!?). May là không đến nỗi hụt hẫng. Thầy cũng khá vui, kể chuyện cũng khá hấp dẫn nên không buồn ngủ cho bữa học đầu tiên, mà ngược lại, tỉnh từ đầu đến cuối.
Mới buổi đầu thôi, còn dài, nhưng hy vọng sẽ đủ động lực và niềm vui để hoàn thành trọn vẹn. Dẫu sao thì, được đi học vẫn thích hơn đi làm rất nhiều. hehe
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét