Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Đô Rê Mon – Kí ức của một thời tuổi thơ

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Bữa nay đi học được xem 1 tập Đô Rê mon trọn vẹn hẳn hoi nhé. Kể ra, cũng lâu rồi không đọc/xem lại mấy nhân vật gắn liền với một thời kí ức tuổi thơ này.

Nhớ hồi còn nhỏ, nhỏ lắm, xíu xiu à, đã biết đến chú mèo máy dễ thương tốt bụng này rồi. Lúc đó, nhà không có điều kiện nên cũng chẳng mua được nhiều tập để đọc. Thường thì mỗi lần đi tỉnh, bố mua cho vài cuốn về mà “nhâm nhi”. Còn không phải đi năn nỉ ỉ ôi tụi bạn để được cho mượn đọc ké. Mỗi lần mượn được là đọc ngấu nghiến, thậm chí còn vừa đi vừa đọc hoặc ngồi ngoài đường mà… đọc luôn.

Sau này lớn lên chút, cũng để dành xiền mà mua đọc, không mượn nữa, ngược lại, còn đi cho mấy đứa gần nhà thuê. Tiền thuê thì không bao nhiêu mà truyện thì bị mất, bị rách bị hư nên xót của quá không thèm cho mượn nữa. Cứ để đấy, lâu lâu lại lôi ra đọc.

Lớn rồi, đi học xa nhà, vẫn giữ đống truyện cũ. Nhiều lần về, bố đòi bán ve chai mà không chịu. Tiếc. Nên bỏ hết vào tủ, khóa lại, giấu chìa khóa đi. Thế là bố cứ ca mãi bài ca: “lớn rồi, bán mấy cuốn truyện tranh đi cho rộng nhà”. 

Giờ đi làm, quay cuồng với công việc, cuộc sống. Nhiều lúc mệt mỏi quá lại lôi mấy cuốn truyện tranh ra đọc. Đọc xong, mọi thứ bỗng chốc cân bằng trở lại. Có lẽ, bởi nó đã gắn liền với một thời tuổi thơ và hơn nữa, nó dạy hắn rằng: hãy nhìn cuộc sống này như một đứa trẻ: hãy cứ nhìn cuộc sống này một cách đơn giản nhất và cứ sống thật với cảm xúc của mình, mọi thứ rồi sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét