Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

A lô, mẹ ơi…

Ảnh minh họa. Nguồn internet

– A lô ! Mẹ ơi ! Đêm nay con khó ngủ quá mẹ à.

Lại trằn trọc chuyện gì sao con trai? Nào, nhắm mắt lại và ngủ đi. Mẹ sẽ ru con như ngày trước. Gì nhỉ? Ngày xưa mẹ hát là cái cò. Nhưng khi đó con hãy còn nhỏ. Bây giờ, con đã lớn rồi. Mà không, con hãy còn bé lắm. Ừ, ru cái cò vậy. Nào, ngoan, nhắm mắt chưa? Mẹ ru này. À, á, à, ời, à, á, à, ơi…

Sao, con vẫn chưa ngủ được à? Muộn rồi đấy. Gần hai giờ sáng rồi. Mai con còn đi làm mà. Giờ này, ở ngoài đồng bố con vẫn còn đang thức để canh mấy sào dưa sắp thu hoạch. Bố con muốn ngủ mà đâu được. Trộm cắp quê mình dạo này nhiều lắm. Trồng cây sắp đến ngày hái quả, chẳng lẽ lại để công toi.


Con có nghe thấy gì không? Hãy nín thở và lắng tai nghe âm thanh từ bên ngoài dội vào phòng. Nghe thấy chưa con? Ngoài kia, còn nhiều lắm những bước chân mệt nhoài, giờ này vẫn còn phải lập khập mưu sinh. Họ đâu được ngủ. Hãy gắng nhắm mắt lại và ngủ thật say đi con. Ngủ thêm phần cho cha con và cho những mảnh đời khắc khổ kia nữa. Ừ thế, tốt rồi…!

– A lô ! Mẹ ơi ! Xe con bị hết xăng giữa đường. Phải dắt bộ gần một cây số mà con vẫn chưa thấy cây xăng nào hết. Trời thì nắng gắt. Mệt quá mẹ à !

Gắng lên đi con. Cây xăng ngay phía trước kìa. Đấy, con nhìn thấy chưa. Thấp thoáng đằng xa là biển đề trạm xăng dầu đó. Mùi xăng dầu ngai ngái dội vào mũi, con chưa thấy gì à?

Mà con có nhớ em Tí nhà mình không? Ừ, em Tí con chú Huân ấy. Nó bị liệt hai chân, phải ngồi xe lăn suốt ngày. Thấy bạn bè tung tăng, thằng bé ứa nước mắt khát khao được có đôi chân để chạy nhảy. Nhìn mà thương. Con còn có đôi chân để dắt xe đi bộ gần một cây số là may mắn nhiều lắm. Nắng gắt và mệt mỏi đâu có nghĩa lí gì. Đúng không con trai?

Người ta bảo, mỗi bước đi là một bước trưởng thành. Đi để con thấy đôi chân mình thêm rắn rỏi, kiên cường. Đi để biết được nhiều, hiểu được nhiều. Khi về, con sẽ có nhiều cái kể cho em Tí nghe con ạ. Ừ, đi một bước là nửa bước cho em ấy nữa.

– A lô ! Mẹ ơi ! Công việc của con chẳng thú vị gì cả. Suốt ngày ru rú một chỗ. Ôm suốt cái màn hình máy tính, đầu con sớm bị chập mạch mất thôi.

Vớ vẩn nào. Nếu chập mạch thì cái ông Bill Gates gì đó chẳng bị từ lâu rồi. Đâu phải đợi đến phiên con.

Công việc nào cũng thế thôi con ạ. Như nghề nông của bố mẹ. Suốt ngày lam lũ với bùn sình. Đâu có sung sướng gì. Quan trọng là mình tự tìm ra niềm vui, khi đó mới thấy công việc của mình thú vị. Đúng không?

Còn chuyện này, mẹ muốn nói nữa. Có thể con chưa biết đâu. Chị gái của con ấy. Chị ấy không muốn mọi người quá lo lắng nên chị ấy chỉ nói với mẹ. Hai tháng rồi chị ấy không tìm được việc làm.Thời buổi lạm phát, tìm được một công việc phù hợp đâu phải dễ hả con. Vậy nên con hãy gắng làm ở vị trí đó cho tốt. Tự nhủ làm thêm phần của chị con nữa. Ừ, thêm cả phần của những người đang thất nghiệp ngoài xã hội nữa. Giỏi lắm, con trai.

– A lô ! Mẹ ơi ! Ngày cuối tuần sao tẻ ngắt. Buồn đến ghê người !

Buồn à? Mua vé máy bay rồi về đây với mẹ. Ở nhà đang thừa việc mà thiếu người làm đây. Sao lại kêu trời? Con có những hai ngày nghỉ cuổi tuần kia mà.

Con nói, mẹ mới nhớ. Anh trai con gần hai năm nay chưa biết ngày thứ bảy hay chủ nhật là gì. Anh ấy cứ quay cuồng trong công việc suốt từ sáng đến khuya, từ ngày này sang ngày khác, từ tháng nọ sang tháng kia. Mấy ngày tết, vội vàng về với gia đình được ngày mùng một rồi lại vội vã đi. Có thắc mắc nhiều thì anh con cũng chỉ nói một câu duy nhất: “Làm cho kịp tiến độ còn bàn giao công trình cho đối tác”. Còn con, số sướng mà không biết hưởng. Sao lại cười? Sư bố nhà anh, anh tưởng tôi nói đùa à?

Mẹ đã hơn một lần nói với con. Chẳng có gì là nhàm chán, buồn tẻ khi tự mình biết tạo ra niềm vui. Này nhé. Con có thể dành hai ngày cuối tuần đi thăm các em ở trại trẻ mồ côi thay vì đi tắm biển hay ngồi ở nhà kêu than. Con sẽ thấy cuộc sống của mình ý nghĩa hơn rất nhiều. Trái tim con sẽ rộng mở hơn và vòng tay con sẽ nhân ái hơn. Quan trọng là con thấy đời mình còn hạnh phúc hơn gấp trăm vạn lần những số phận không may mắn kia. Phải không con? Và khi đó, con sẽ có thêm lí do để phấn đấu.

– A lô ! Mẹ ơi ! Sao cuộc đời này lại lắm bon chen, nghi kị và toan tính thế mẹ?

Trời, con trai tôi ! Đó mới chỉ là những nấc thang đầu tiên, con chưa hiểu hết được đâu.Cuộc sống này còn cay nghiệt hơn thế gấp trăm ngàn lần.

Nếu không lắm bon chen, nghi kị, toan tính sao gọi là cuộc đời hả con? Nhưng con vẫn phải cảm ơn cuộc sống này. Sao à? Vì dù gì con đã được trải nghiệm qua nó, nếm được vị đắng cay, ngọt bùi của nó. Có những người, chưa sống trọn một kiếp mưu sinh nên chưa biết thế nào là tính toan, ích kỉ. Với lại, một phần vì có những vụ lợi, hẹp hòi, có những mưu mô gian xảo ấy thì con mới trưởng thành như hôm nay mà. Đúng không, cậu ấm?

– A lô ! Mẹ ơi ! Sao mẹ không nói gì về mẹ thế?

Mẹ à? Mẹ nói gì đây?

Với cha con, ba tư năm qua mẹ luôn thủ thỉ câu đồng lòng, chung thủy. Và cũng chừng đó năm, câu tứ đức song toàn mẹ nói với chị con. Với anh trai con, hai chín năm mẹ luôn vỗ về câu trung – dũng. Còn với con, câu hiếu thảo, kiên trì mẹ vẫn còn đang uốn nắn.

Nhưng để nói về mẹ thì… Khó lắm. Khó nói còn hơn việc mẹ vun vén, bón chăm mấy sào ruộng, mảnh vườn. Khó còn hơn việc mẹ nuôi ba chị em con khôn lớn. Khó còn hơn cả việc mẹ giữ cho ngọn lửa hạnh phúc trong nhà luôn sáng lung linh.

Mẹ chỉ mỏng manh và chênh vênh như sợi nắng tà, vương trên ngọn cỏ may. Mẹ chỉ thô gầy và lấm láp như khúc ca dao đã cỗi cằn trong sương gió. Mẹ nói để làm gì. Chỉ cần cha con và các con hiểu cho mẹ là đủ.

– A lô ! Mẹ ơi !

Không, lần này con không hỏi nữa đâu. Vì con đã biết tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi ấy. Vâng, con tự tìm ra.

Lần này, con muốn nói kia.

Mẹ à! Mẹ dịu dàng còn hơn tia nắng lúc ban mai. Mẹ vẹn tròn còn hơn lời ru đầu nôi khi con thơ ấu. Con biết, khi mẹ nói những điều về mình, dẫu có hay đến mấy, chân thực đến mấy thì cũng không có giáo viên nào cho mẹ điểm cao, không có cuộc thi nào trao mẹ giải nhất, không có tổ chức nào tặng mẹ huy chương. Mẹ rất tuyệt vời. Mẹ tuyệt vời còn hơn cả những gì tuyệt mĩ. Không phải một mình con nói thế. Bố con, chị con và cả anh con cũng nói như vậy.

Và mẹ ơi, con muốn nói, con yêu mẹ rất nhiều…!
(PTV)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét