Ảnh minh họa. Nguồn internet
Em lại im lặng…
Một sự im lặng đến
nao lòng. Hình như cũng đã hơn một lần em im lặng như thế. Em đang
nghĩ gì, ta không thể biết và cũng không thể hiểu nổi. Phụ nữ quá
phức tạp. H từng nói với ta như thế và bản thân H cũng vậy. Đến ngày
H ra đi, ta chưa hiểu hết được. Và em cũng giống H. Phải chăng mọi phụ
nữ trên đời này đều có một điểm chung: quá phức tạp trong tâm…?
Em từng nói với ta,
sẽ có một ngày, em sẽ im lặng mãi mãi. Như một lời báo trước để ta
chuẩn bị tâm lí. Nhưng ta không nghĩ lại đường đột đến như vậy. Chỉ
mới hai ngày trước thôi, ta – em – và tiểu thiếu gia còn hồn nhiên, vô
tư nô đùa nơi đất sóng. Vậy mà hôm nay… Sáng ta nhắn tin chào ngày
mới, trưa ta nhắn tin giục em ăn cơm đi, nhưng đáp lại chỉ là một sự
im lặng. Ta chỉ nghĩ đơn giản, em bận việc nên không thể hồi đáp lại
như mọi lần được. Đến đầu giờ chiều, Bin lớn nhắn hình như em đang
có chuyện gì nên nhắn tin trên yahoo như thể chia tay. Ta hốt hoảng về
công ty, mở máy và lại đọc được những dòng tương tự như những gì em
viết cho Bin lớn. Thêm một lần, ta nén thở dài vào tim. Ta sợ khi
chính ta nghe thấy tiếng thở dài của chính mình…
Ta không lo em làm
chuyện dại dột. Vì em đủ lớn và đủ khôn để hiểu chuyện đời. Ta
biết trong thời điểm hiện tại, em đang đối diện với áp lực của cái
mà người ta vẫn gọi là chuyện quan trọng nhất của đời người. Khuyên
thì ta cũng khuyên đủ mọi lẽ; bày kế, hiến mưu ta cũng đã bày đủ
mọi đường. Nhưng tấm thân em quá bé để có thể vượt qua được chính
rào cản trong gia đình mình – rào cản ấy hình như còn lớn hơn cả
ngọn núi Mí Roòng (như một nhân vật trong truyên ngắn của ta với ước
mơ bỏ xứ lấy chồng xuôi).
Đôi khi người ta muốn
ra đi mà không phải đó là sự trốn chạy, đào tẩu. Nhưng liệu như thế
có tốt không khi đi trong âm thầm, không một lời giải thích.
Dẫu thế nào, thì đó
cũng là quyết định của em. Ở lại hay ra đi, im lặng hay lên tiếng…
tất cả đều là sự lựa chọn mà chính bản thân em biết cái nào là
phù hợp. Nhưng làm chuyện gì, em cố gắng suy nghĩ bằng cả con tim và
hành động nó bằng cả con tim cùng lí trí.
Hy vọng em không tự
tạo ra cho mình một vết thương lòng quá lớn. Thời gian chữa lành
được vết thương. Nhưng với vết thương mà em đang tự gây ra, có thể
chẳng bao giờ lành được. Nó cứ đau, âm ỉ đến hết cuộc đời. Mà cái
gì âm ỉ, thì nội lực trong nó cũng rất lớn. Khi không chịu được
nữa, nó sẽ bùng lên và thiêu rụi đi tất cả.
Ta biết ở một góc
nào đó của thành phố, em đang lặng lẽ ngồi đọc những dòng này. Ta
thật lòng mong em bình an và sẽ quay lại. Bin lớn có nói: “Chờ ngày
chị ấy quay lại để rong chơi, ăn uống và chụp hình”.
Ừ, ta cũng mong em quay
về sớm mai…
Để ta gửi lại cho em,
một tiếng thở dài chao chát…
19/7/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét