Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Đừng ngã phía những bước chân quen


Ta – chẳng phải tán cây cao trên con đường rất rộng

chỉ biết nói với em rằng : kẻo ngã phía những bước chân quen.

-QKM-
1. Đêm, tĩnh mịch và yên ắng.

Ta ngồi lắng lòng nghe những tiếng vọng của không gian. Và lặng nghe nhịp thở đều đều của chính mình. Đêm bình yên mà vẫn thấy mình đang chơ vơ và lạc lõng. Ta nghe thấy cả tiếng lòng đang chát chúa trong sự tĩnh lặng khôn cùng. Và chợt thấy lẻ loi…

Đêm khiến ta thấy yêu, thấy ghét. Yêu cái tĩnh lặng mà sự ồn ào của ngày không thể có. Mà ghét cũng cái lặng yên dễ khiến con người ta thấy hoang hoải cõi lòng. Rồi ở một nơi nào đó, những tiếng gầm rú xé roạc màn đêm khiến côn trùng cũng phải giật mình thảng thốt hoặc những tiếng thở dài nén thả trong khuya làm cho không gian như thườn thượt kéo dài. Và ta chợt nhận ra….


Tự bao giờ, ta đã bỏ quên sự hồn nhiên lại dọc lối đi của tuổi thơ mình để mang những trầm tư, cô độc theo gót trưởng thành. Bước chân ta chông chênh giữa hai bờ buồn vui của cuộc sống.

Tự bao giờ, ta đã đánh rơi tiếng cười giòn tan trong những chiều bình yên, gió nhẹ trên những dải đất ven sông Hồng để mang vào trong đêm những tĩnh mịch, những uất u của cuộc sống xô bồ. Ta đối diện với màn đen để thấy đời ngoài kia đang mộng mị.

Tự bao giờ, ta bắt đầu sống với những nghĩ suy mất- còn, thua- thắng, buông tay với những thứ ta không thể chạm tới và cố giữ những cái nó phải thuộc về mình. Nhưng rồi giữa màn đêm bao la ta đành ngã gục vì không thể giữ nổi bình yên lâu hơn một phút. Và ta đành tự mình ru những giấc chiêm bao.

Tự bao giờ, ta cũng bắt đầu học cách khâu vá vết thương trong tim mình để cho đêm bớt những thở dài, ta thán; để cho ngày thêm những thanh thản, thương yêu; để cho bình yên đong đầy trong những nụ cười, ánh mắt; để một ngày ta có thể chạy về tuổi thơ ta và lấy lại tiếng cười trong veo của những ngày yên bình trên bờ đê gió lộng

Và đêm, đến bao giờ ta không tự ôm mình để an ủi hãy gắng bước đi.

2. Còn phía ấy đêm nay…

Em đã ngủ hay lại đang loay hoay trong những suy nghĩ đời thường? Chấp chênh, vô định, hoang mang, giằng xé, cay buốt, cô đơn, dây dưa, dứt khoát… Em đang lửng lơ giữa biết bao cảm xúc, lửng lơ với chính tương lai và cuộc sống của mình. Ta cũng vì thế mà lửng lơ giữa bao lời an ủi, động viên em cố gắng vươn lên.

Thương em như thằng em trai cùng núm rốn của mình. Ta muốn làm thật nhiều cho em nhưng nhiều khi dường như ta cũng bất lực vì bản thân em lại đang cố tự giam mình trong những mớ hỗn tạp nghĩ suy.

Đã có lúc, ta cũng loay hoay như em. Nhưng ít ra, ta biết đích đến của mình là gì. Còn em, dường như em quá vô định, mông lung. Em đang lấy chính cuộc sống và tương lai của em ra làm thí nghiệm. Đắng lòng thay cho suy nghĩ quá đỗi ngây thơ. Phản ứng hóa học khi làm thí nghiệm sai, người ta có thể thử lại. Còn đây là cuộc sống, là hạnh phúc của bản thân, em lại tự đem mình ra làm vật thử nghiệm. Em đang nghĩ công việc, ước mơ, đam mê, hạnh phúc của em giống như một manh áo, một đôi dép nếu thấy vừa thì dùng không vừa thì quăng sang một bên hay sao?

Khuyên nhủ, bày cách ta cũng đã nói với em đủ mọi đường. Nhưng nếu em thực sự không muốn thì cũng đừng nên cố ép xác để cố gắng. Công việc phải gắn liền với đam mê. Một khi đã không còn hứng thú, thì chính em sẽ làm hại bản thân. Ta biết em đang đứng ở ngã ba của đường đời. Đi lối này không được mà rẽ lối kia cũng không xong. Nhưng nếu dậm chân một chỗ mà nhìn người ta bước, thì một ngày người ta sẽ đạp em ngã rạp xuống để đi lên. Vậy nên không ai khác ngoài em, tự em phải biết cách thoát ra cái mớ bòng bong mà ta nghĩ do chính em đang tạo ra. Mọi nút thắt có thể gỡ bỏ nếu người ta đủ kiên nhân và tỉnh táo để lần tìm đầu mối. Cũng như ta đã nói với em, mọi bức tường đều có cánh cửa mở ra, quan trọng là ta đã tìm đến đúng vị trí để mở cánh cửa đó ra không mà thôi.

Ta biết, em đã một mình lớn khôn và tự bươn chải với đời để tồn tại. Nhưng đời chưa quăng quật để em trưởng thành. Em sẽ cần lắm một lần, những gai góc của đường đời sẽ níu bước chân em để em thực sự lột xác. Em đã đủ lớn để nhận ra “cuộc sống không là thơ” nên em cảm thấy hụt hẫng phần nào. Nhưng chính những điều trái khoáy ấy lại đang giúp cho em chín chắn hơn trong suy nghĩ. Mừng thay em vì điều đó.

Bàn tay ta không đủ lớn để nâng bước em đi. Tấm thân ta cũng không đủ rộng làm thành tán cây che cho em nhẹ bước trên đường đời nắng gió. Ta chỉ nhắc em hãy vững lòng để kẻo ngã trên vạn bước em đi.

Và ta…

Đêm lại hoang hoải nhưng cũng vẫn bình yên dù chỉ một phút giây gấp gáp.

Ta cũng vẫn đi và cũng dặn lòng cẩn thận kẻo ngã.

Đêm mộng mị

Suy tư…

Em

Ta

Đường đời muôn ngả…

đừng quỵ ngã giữa đêm………………
(PTV)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét