
Không hiểu sao thích màu đen đến vô cùng tận. Nhìn vào nó, tối mịt, hun hút, thẳm sâu, bí ẩn như cuộc sống, như lòng người, lúc nào cũng mò mẫm, cũng lần tìm, cũng dự đoán, không gì là rõ ràng. Đêm đầy bóng tối, thích đằm mình trong đó để cảm xúc tuôn trào, tuôn trào mãi không thôi. Có những điều không thể nói cùng ai, có những điều không thể sẻ chia cùng ai nhưng có thể nói hết, tất tần tật trong cái bóng đêm trĩu nặng những suy tư, ưu phiền đằng đẵng đó.
Giữa bóng đêm, ta như ru mình trong những xúc cảm rất thật. Bóng đêm không nói nhưng im lặng và ẩn nhẫn sẻ chia cùng ta tất cả. Đêm ngồi đó, vỗ về những tâm hồn ngày càng vụn vỡ bởi cuộc sống. Đêm ngồi đó nhìn giọt nước mắt uất hận, tủi nhục tuôn ra không kiềm nén. Đêm ngồi đó thì thầm chút ánh sáng, chút niềm tin, để rồi ta lại bước tiếp, bước về phía cuối cuộc đời. Đêm cô độc nhưng không bao giờ lạc lõng. Đêm suy tư nhưng không bao giờ chán nản. Đêm tăm tối nhưng bao giờ cũng có ánh sáng, cho dù le lói ở đâu đó giữa cái mịch mịch trùng trùng.
Đêm, ta lại là ta, trần trụi đến lạc lõng, cô đơn đến tột cùng, cảm xúc cứ ngồn ngộn.
Đêm, tối đen, không nhìn thấy ai và cũng chẳng ai nhìn thấy mình. Quẫy vùng thỏa thích.
Đêm, quăng mình vào đó, thấy thanh thản và bình yên lạ.
P/S: Sưu tầm bộ ảnh trắng đen này, bỗng dưng viết nhăng cuội.
Nguồn: internet
Nguồn: internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét