Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Thả nỗi buồn đi rong

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Chiều cuối tuần, cuốn vào vòng xoáy của những người khác, tự dưng thấy bận rộn khiến lòng nhẹ đi rất nhiều, thoát khỏi những nghĩ suy.

Thả lòng theo những ồn ào của phố thị, lòng ngập những hoang hoải và buồn phiền. Bỗng nghĩ về điều gì đó xa vời, đang dần vuột khỏi tầm tay.

Tự thấy lòng đang cứng dần lên bù đắp cho những niềm đau đang đong đầy. Thèm rất nhiều những hơi ấm của ngày xưa.


Lang thang trên phố. Nắng ùa vào. Gió ùa vào. Bụi ùa vào. Âm thanh ùa vào… Cảm nhận mọi thứ đang ùa vào. Nhưng.vẫn.rỗng.tuếch.

Có một lời hứa, theo gió bay đi, bay đi rất xa. Nắm lấy, níu kéo lại bằng chút hy vọn mong manh. Vụn vỡ!

Có một niềm đau đang lớn dần, lớn dần. Như muốn thoát ra khỏi tâm hồn chật chội, thân xác nhỏ bé.

Có con tim đang vằn vệt những nỗi đau. Nỗi đau…

Đôi chân vẫn đi về phía trước. Nhưng mắt vẫn không thôi ngoái lại phía sau. Nơi quá khứ đã ngủ yên, kỉ niệm đã nhạt nhòa.

Thả nỗi buồn đi rong trên phố, lòng thênh thang như những con đường. Chằng chịt không lối ra.

Giờ mới hiểu, tại sao có những người không bao giờ quên được ngày xưa, luôn hướng về ngày xưa. Bởi nơi đó, có một con người họ đã từng yêu thương thật nhiều.

Giờ mới hiểu, thời gian thật đáng sợ!

Không trói được, thôi thì thả mi đi rong khắp phố phường, nhé nỗi buồn của ta.

P/S: Những tháng ngày đong đầy…
02/12/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét