Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

1 năm rồi!

Thời gian là thứ ta thường ít có khái niệm, mà chỉ có khái niệm mốc thời gian, ví như ngày tháng đó ta làm việc gì đó trọng đại, hoặc chuyện gì đó trọng đại đã xảy ra. Và cũng đôi khi ta quên nốt những cột mốc thời gian trong đời mình.

Ừ, thì ta vô tâm, vô tâm không nhận ra thời gian đang chảy trôi hàng ngày, hàng giờ cuốn đời ta theo vòng xoáy sân si đời mình. Ừ thì ta hời hợt, hời hợt không nhận ra thời gian đã ươm lên ta bao nỗi đắng cay, muộn phiền.

Hôm nay là một cột mốc, cột mốc đã tròn 1 năm, 1 năm tuổi. Mau thật. Có người bảo chớp mắt đã ngàn năm trôi, nếu so ra 1 năm thì chẳng có thấm tháp gì. Nhưng cũng là 1 năm.

Luẩn quẩn quá, chẳng biết đang nói về cái gì, về 1 năm, về cột mốc hay về thời gian. Ừ thì có sao đâu. Dù nói về cái gì, dù có vô tâm hay hời hợt thậm chí lãng quên, thì cái cột mốc đó vẫn tồn tại trong cuộc đời ta đó thôi.


ảnh internet


1 năm rồi, ta vẫn nhớ những gì diễn ra trong ngày hôm đó. Xuất phát và bắt đầu bằng một sự đồng cảm bởi những gì ta đã trải qua. Những người có cùng nỗi đau, người ta sẽ dễ dàng hiểu và cảm nhận những nỗi giống nhau. Hiểu, cảm nhận và chia sẻ.

1 năm rồi, mọi thứ đã thay đổi. Vòng xoay cuộc sống, vòng xoáy thời gian, nó cuốn tất cả mọi thứ vào lòng. Nó khiến con người ta dần trượt ra khỏi chính mình, trượt khỏi bản ngã, để rồi một ngày nhận ra rằng: ta đã thay đổi. Ừ, ta đã thay đổi.

1 năm rồi, những giá trị đang dần dần khẳng định được cái vững bền của nó (cũng có thể là mất đi, là lụn tàn). 1 năm thử thách, đúng là nhiều biến động.

1 năm rồi, ta cảm thấy mình lớn hơn xưa nhiều quá và kéo theo đó con người ta cũng đã thay đổi nhiều quá. Ta bây giờ không còn là thằng nhóc của ngày xưa. Cuộc sống, công việc, mối quan hệ… buộc ta phải giả dối, phải mưu mô, phải thủ đoạn… Có thể, ta đã đánh mất chính mình. Đánh rơi ta trong một vùng kỉ niệm xa lắc xa lơ nào đó.

1 năm rồi, ta đã qua 5 lần biến cố lớn và đầy những điều vụn nhặt, tủn mủn rất đời thường. Để rồi ta nhận ra rằng: giá trị thật sự của cuộc sống không đơn giản chút nào. Bàn tay ta quá nhỏ bé để có thể nắm vững đời mình. Ta sợ một ngày nào đó ta sẽ buông và đánh mất mãi mãi.

1 năm rồi, ta hốt hoảng về những gì đã trải qua. Cái bản ngã trong ta cứ loay hoay, loay hoay và loay hoay. Một định hướng sống, một tương lai sao cứ quá mập mờ. Đôi chân đã bắt đầu chồn nhưng hướng đi vẫn là vô định!


1 năm rồi, ta thèm lại những thoải mái, những thảnh thơi và cả những vô tư lự của ngày xưa. Tất cả giờ chỉ là ta của hiện thực!

1 năm rồi! 1 năm rồi! 1 năm rồi ! 1 năm rồi! 1 năm rồi! 1 năm rồi! 1 năm rồi! 1 năm rồi ! 1 năm rồi! 1 năm rồi!1 năm rồi! 1 năm rồi! 1 năm rồi ! 1 năm rồi! 1 năm rồi!… Vòng xoáy thời gian sẽ lại quay.

1 năm rồi, 10 năm rồi, 100 năm rồi, ta đâu rồi!
07/06/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét