ảnh internet
Lạc lõng, thật sự lạc lõng. Lâu lắm rồi mới có cảm giác như thế này, sau những ngày bận rộn chúi đầu vào công việc.
Chiều qua đi làm về, góc phòng bỗng trống trơn. 1 người ra đi. Cảm thấy hụt hẫng. Ra đi không một lời nói, không một lời giã từ. Cuộc sống như nước chảy hoa trôi, vô tình gặp nhau và vô tình vượt qua nhau.
Chiều nay đi làm về, sào đồ thường ngày bỗng trống trơn. Cảm giác ngờ ngợ. Thêm một người nữa ra đi và cũng không một lời từ tạ. Người hôm qua ra đi, ít nói chuyện với nhau thì không trách, nhưng người hôm nay ra đi, cũng nói nhiều, cũng khá thân với nhau. Vậy mà… Đời đúng là hững hờ. Người ta hững hờ với nhau, với tất cả mọi thứ.
Buồn. Muốn lang thang. Thèm được ai đó chở đi chơi. Lang thang trên những con đường để nghe gió lạnh ùa vào tai. Nhưng không ai. Cô độc và lạc lõng quá.
Cuộc sống ngoài kia vẫn ồn ào, vẫn tấp nập, vẫn nhộn nhịp với những hối hả bon chen. Con người ngoài kia đang quay cuồng với vòng quay cuộc sống. Đâu ai biết trong này có một người lạc lõng, bơ vơ.
Sáng nay, đọc được sta của một người bạn, đại khái nói rằng, tôi lạc lõng với chính tôi. Không ngờ chiều nay ta lạc lõng, lạc lõng giữa đời, người và chính mình.
Muốn tìm chút gì đó vui, nhưng lại thích sự lạc lõng đang ngự trị này hơn. Chìm vào nó, thấy đời như khép lại. Lạc lõng với chính mình, thật đáng sợ.
Nhớ, nhớ về một điều gì đó, một điều xa xôi, cũ rích. Nhưng vẫn nhớ. Chút hoài niệm của những yêu thương để rột rửa hiện tại. Chút ánh sáng le lói không đủ sưởi ấm một tâm hồn, soi sáng một con người.
Từng âm thanh vọng vào, vang vọng. Từng tiếng người vang lên. Nhưng mọi thứ xuất hiện rồi vụt tắt. Ta cũng vang vọng rồi vụt tắt.
L.ạ.c l.õ.n.g.t.a đ.a.n.g l.ạ.c l.õ.n.g v.ớ.i c.h.í.n.h m.ì.n.h!
31/07/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét