Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Ta cũng chỉ là ta

Đầu tuần, vùi đầu trong công việc, nhưng vẫn có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện đang xảy ra của hôm nay.

Những suy nghĩ cứ mãi lởn vởn trong đầu. Nó lại bắt đầu xuất hiện. Rõ mồn một. Những tưởng mọi chuyện đã lắng xuống, nào ngờ, nó vẫn có thể gây cho ta nhiều trăn trở .Cứ suy nghĩ mãi. Ta đang đi về đâu giữa những hối hả này? Muốn quên đi, muốn vùi lấp nhưng nó lại về, cứ thế hiện lên, rõ ràng, sinh động như những gì đang diễn ra trước mặt. Ừ, suy cho cùng nó cũng là cách nghĩ của ta. Ta đang phân vân lưỡng lự giữa những luồng trái chiều nhau. Muốn cứ thế, trượt dài, và muốn dừng lại, kết thúc tất cả. Nhưng ta cứ dây dưa mãi, không dứt khoát nên nó cứ mãi vờn trong đầu.

Với những gì đã xảy ra, ta không hối hận, vì ta biết ta đã chọn lựa nó. Bây giờ cái quan trọng là ta cần xác định nó đúng hay sai để quyết định tiếp tục hay kết thúc. Thật khó khăn để xác định một việc làm là đúng hay sai? Và càng khó khăn hơn để xác định một con người sai hay đúng. Ta cứ băn khoăn, lượng lự rồi cứ thế rối nùi trong suy nghĩ của mình.


Với ta, ta cần một quan điểm rõ ràng thì mới có thể dứt ra được. Nhưng sao ta cứ mãi loay hoay, không tìm cho mình một đầu mối để gỡ tất cả những gút mắc trong lòng? Ta đang nhấn chìm mình trong sự băn khoăn. Lựa chọn thật khó. Định hướng càng khó hơn. Và xác định cho mình một nguyên tắc sống càng khó hơn nữa.

Mỗi giai đoạn ta chọn cho mình một nguyên tắc, nhưng đến khi chọn được rồi thì có vẻ như đang chuẩn bị chuyển qua giai đoạn khác, và ta lại phải vật vã tìm cho mình một nguyên tắc mới. Cuộc sống đúng là phức tạp, và ta đúng là rắc rối. Tại sao ta không cuốn theo dòng chảy, ta không hoà mình vào nó mà cứ mãi trăn trở, băn khoăn? Ta là ai mà phải làm như thế? Ta cũng chỉ là ta bé nhỏ giữa cõi đời này. Ta cũng chỉ là ta của những mong muốn tốt đẹp, nhưng không vươn lên được. Ta cũng là ta với những ước mơ, lý tưởng, ôm ấp hoài bão nhưng lại không dứt mình ra được những lười biếng đang bám riết lấy. Ta cũng chỉ là ta vui vẻ cười đùa như trêu ghẹo nỗi buồn, những thẳm sâu vẫn cô độc đến lạ. Ta vẫn là ta, của những sân si đời thường.

Nhiều lúc ta tưởng mình dứt ra được, nhưng rồi, ta vẫn là ta.
01/08/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét