Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Hắn cong môi thổi, một ngọn nến vô hình

ảnh internet

Hắn mồ côi từ khi lên 12 tuổi nên cuộc sống trở nên khó khăn và thiếu thốn, nhất là khi không có bàn tay người phụ nữ. Vì vậy việc tổ chức một buổi tiệc sinh nhật là thứ xa xỉ với hắn.

Khi còn nhỏ, hắn sống chung với mấy người họ hàng của mình. Họ có điều kiện khá giả hơn nên mỗi lần đãi tiệc sinh nhật cho con đều rất hoành tráng và tất nhiên là tụi cháu của hắn được rất nhiều quà. Hắn được cái vinh dự là “hậu cần” cho những buổi tiệc sinh nhật đó khi nó bắt đầu và “phu khuân vác” rinh quà về giùm cho tụi nhóc mỗi khi tiệc tan. Lúc đó hắn ao ước, một ngày nào đó hắn sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, hắn sẽ được tặng quà và thích thú ngồi mở từng gói quà để xem từng món đồ được tặng. Nhưng ước mơ vẫn là ước mơ. Mỗi năm hắn đón nhận sinh nhật mình trong lặng lẽ và âm thầm. Tự hắn chúc mừng hắn, tự hắn thổi những ngọn nến vô hình, tự hắn mở những gói quà vô hình và cả cắt cái bánh vô hình. Mọi thứ đều đầy đủ theo trí tưởng tượng của hắn và hắn cảm thấy vui vẻ về điều đó.


Nhớ có lần sinh nhật của một đứa cháu, không biết do hắn khuân vác cẩu thả hay do những người giao cho hắn đếm nhầm mà thiếu mất một hộp quà. Khi về nhà, đứa cháu hắn đã khóc thét lên và nói hắn đã ăn cắp mất quà của mình. Chị hắn không nói không rằng mắng hắn xối xả bằng những từ rất thậm tệ. Hắn chỉ nói một câu duy nhất: “em không lấy gì cả” và im lặng. Hắn im lặng không có nghĩa là thừa nhận mà hắn im lặng vì biết rằng những lời giải thích của mình không có nghĩa lý gì cả bởi chưa bao giờ những người đó nghe hắn nói. Trong mắt họ, hắn luôn là thằng nhóc lì lợm, cứng đầu và đặc biệt là hay ăn cắp vặt. Những món đồ trong nhà bị mất, bao giờ họ cũng nghĩ hắn là người duy nhất lấy cắp.

Rồi lên cấp 3, hắn chơi thân với nhóm bạn.Thế là năm nào hắn cũng được bạn bè tổ chức sinh nhật. Đơn giản kiểu học sinh: một món quà do cả nhóm góp tiền lại mua, vài món ăn cây nhà lá vườn là trái cây, mấy món có sẵn ở nhà. Hắn vẫn còn nhớ sinh nhật năm lớp 12, bạn bè đã tặng cho hắn một đôi dép bằng da rất đẹp nhưng không bao giờ hắn mang. Tụi bạn cứ thắc mắc mãi mà không biết đôi dép đó đã được chuyển nhượng lại cho ông anh hắn trong niềm tiếc nuối vô hạn vì hắn… không mang vừa. Sinh nhật năm đó, tụi bạn còn đổ cả rau câu mang lên lớp để cả đám cùng ăn và đùa giỡn rất vui vẻ.

Lên đại học, hắn cũng có một nhóm bạn, cũng tổ chức sinh nhật cho hắn. Cũng một hoặc vài món quà cả đám góp tiền lại mua, rồi có cả bánh kem, có cả karaoke hát hò nhưng điều đặc biệt là mỗi lần sinh nhật là mỗi dịp hắn và tụi bạn của hắn phát huy trí “sáng tạo” để nghĩ ra những trò “hành hạ” nhau thật “dã man”. Kết thúc một buổi sinh nhật bao giờ cũng là “hậu quả nặng nề” của bọn sinh viên lắm chiêu nhiều trò. Hắn còn nhớ hồi gần đến sinh nhật năm nhất, hắn bị tụi bạn tự dưng cạch mặt, không nói chuyện, không rủ rê ăn uống chơi bời như thường ngày, giống như hắn đã bị đuổi khỏi nhóm vậy. Sau một tuần lễ hoang mang và buồn phiền, hắn được đền bù bằng một cái bánh kem và một gói quà cùng những lời chúc ấm áp của bạn bè vào đúng ngày sinh nhật của mình. Lúc đó hắn vui lắm vì những ngày tháng xa nhà của hắn còn có bạn bè, những người đã và sẽ đồng hành cùng hắn đi một chặng đường dài.

Ra trường đi làm, sinh nhật hắn đậm chất giao tiếp và ăn chơi. Khi thì tổ chức ngoài quán, khi thì tổ chức tại nhà, bạn bè bao giờ cũng đông và không bao giờ thiếu bia hoặc rượu. Những cuộc vui bao giờ cũng kết thúc trong cơn say bí tỉ.

Sinh nhật năm nay, hắn tự nhủ rằng sẽ không nhậu nhẹt, không ăn chơi linh đình nữa. Đơn giản chỉ là những người bạn thân quây quần bên nhau cùng ăn uống, cùng chia sẻ nhiều điều về cuộc sống để khắc thêm một gạch vào cột mốc tuổi đời, để tiếp tục những dự định, những hoài bão còn dang dở. Hắn muốn được quay lại những ngày sinh nhật của thuở nhỏ: không quà, không bánh, không nến, không ăn uống, chỉ có một thứ duy nhất: ước mơ cháy bỏng về một tương lai đã được hoạch định!

Có thể năm nay, hắn lại một mình cong môi thổi những ngọn nến vô hình…
15/10/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét